MS733 – Cảm nghĩ về thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11
Bài làm
Mỗi khi tháng 11 về, lòng ta lại nôn nao nhớ về Thầy Cô của mình. Và em cũng thế, hôm nay đây, khi em viết những dòng này cũng là khi em muốn gửi đến Thầy Cô của em những lời tri ân tận đáy lòng. Ngày 20/11- ngày của Thầy, của Cô, ngày để chúng em- những cô cậu họ trò có cơ hội bộc lộ hết những trân trọng của mình. Cũng thật trùng hợp đây lại là mùa hoa hướng dương nở rộ, hướng về mặt trời trên cao luôn cháy rực. Chính khoảng thời gian ấy chín năm về trước Thầy Cô như những tia nắng ấm âm thầm đến soi sáng những bước đi đầu đời của chúng em. Đã chín năm rồi đấy, chín năm chúng em được Thầy Cô kề bên dạy dỗ và chăm sóc.
Có lẽ, những năm đầu đời ấy chính là khoảnh khắc tinh khôi nhất của đời người. Những năm ấy chắc chắn không đủ dài để chúng em có thể hiểu rõ về Thầy Cô nhưng phần nào giúp chúng em biết trân quý từng năm tháng còn lại được nghe tiếng nói Cô Thầy, để được khen và được mắng.
Nếu cha mẹ cho em hình hài thì Thầy Cô cho em tri thức. Tri thức để bước vào đời, để sống, để hình thành nhân cách, để bay cao, bay xa. Thầy Cô luôn là người đồng hành, dẫn dắt chúng em để tự mình chiếm lĩnh tri thức. Thầy Cô không chỉ dạy kiến thức mà còn dạy cách làm người, dạy những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt mà lại quý giá vô cùng. Đối với mỗi con người chúng ta, nếu như cha là cánh chim mang ước mơ cho con bay vào khung trời mới, mẹ là nhành hoa để con cài lên ngực thì Thầy Cô cùng lúc đảm nhiệm cả hai vai trò quan trọng đó khi chúng em phải tạm rời xa vòng tay bao bọc của cha mẹ.
Có lẽ không lời nào, không một mỹ từ nào có thể ca ngợi hết công lao dưỡng dục mà Thầy Cô đã dành cho chúng em. Còn nhớ những năm lớp một bỡ ngỡ pha chút sợ hãi khi đứng trước cổng trường rộng mở, Thầy Cô là người dìu dắt từng bước đi, hướng dẫn từ cách cầm bút, viết một nét chữ, làm những phép toán tính. Quên sao được ngày tựu trường đầu tiên “Cứ vào cuối thu lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc’” là ta lại theo mẹ đến trường. Thế mà giờ đây, chúng em đã lớn, đã là những cô cậu học trò sắp ra trường, trong em lại dội về những kỉ niệm nôn nao ấy.
Thầy Cô không chỉ ươm mầm kiến thức mà còn dạy cho chúng em những bài học làm người tuy giản dị mà sâu lắng, không dễ gì ai cũng có thể nhận ra. Thầy Cô dạy em biết nâng niu từng nhành hoa, ngọn cỏ, biết rung động trước cái đẹp, biết cảm nhận từng nhịp sống, biết đau xót cho những mảnh đời nhỏ bé đáng thương trong cuộc đời đầy rẫy lo toan, tính toán. Từ đó, chúng em nhìn những cánh én trên bầu trời mà mỉm cười, đọc “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố mà thấy cay đắng thay cho chị Dậu.
Nhẩm thơ Nguyễn Du mà đau xót cho thân phận nàng Kiều. Cô đã từng nói: “Nếu không biết yêu những điều giản dị ấy thì làm sao thành người tử tế”.
Kính thưa Thầy Cô! Em không biết rằng có những lúc Thầy Cô phải thức khuya soạn từng trang giáo án, dậy sớm tất bật chuẩn bị đến trường, hy sinh cả giấc ngủ, bữa ăn để cho chúng em những bài học hay, sâu sắc nhất. Thầy Cô thức bên vầng trăng, bầu bạn cùng những ngôi sao xa xôi kia nhưng chúng em nào có hay. Thầy Cô luôn muốn tâm sự với chúng em nhưng em biết, có một điều thầy cô sẽ không bao giờ nói. Thầy Cô che giấu tất thảy mọi hy sinh của mình, mọi suy tư để cố gắng mỉm cười với chúng em mỗi ngày trên bục giảng. Em thành thật xin lỗi! Bởi, dẫu cho những yêu thương đó ra sao thì những đứa học trò vô tâm như chúng em cũng chẳng bao giờ hiểu. Nhưng Thầy Cô không cần chúng em phải biết, đúng không ạ? Vì Thầy Cô chính là những tia nắng cơ mà, ngày ngày vẫn soi chiếu như vậy đấy thôi, đâu cần ai quan tâm, chỉ cần những bông hoa hướng dương kia ngoảnh về phía mình để lớn lên, để trưởng thành hơn qua bao ngày, qua bao năm tháng.
Song, không biết đã bao lần những cô cậu học sinh khờ dại này đã khiến Thầy Cô phải buồn bởi những hồn nhiên vô tư của tuổi trẻ, bởi những trò nghịch ngợm tai quái, bởi những lời nói vu vơ. Nhưng một lần nữa chúng em nào có biết đó là những lưỡi dao nhọn cứa vào tim Cô Thầy. Vậy mà lúc ấy khi bị phạt chúng em chỉ biết xấu hổ cho thân mình mà trót buông những lời lẽ không hay. Không biết đã bao lần chúng em phớt lờ lời Thầy Cô dạy chỉ để thỏa mãn những sở thích không chính đáng của bản thân để giờ đây khi nghĩ lại mới thấm thía. Chúng em hối hận lắm! Phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm mình, phải làm sao để thầy cô được vui? Khi đã lớn, câu hỏi ấy luôn canh cánh trong lòng. Em biết Thầy Cô không giận càng không muốn trách mắng nhưng dù sự việc trót đã qua rồi, chúng em vẫn chẳng thể tránh được sự hổ thẹn này.
Giờ đây, cũng đã sắp xa rời mái trường trung học cơ sở thân yêu, nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, chúng em muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Thầy Cô và cúi đầu kính mong Thầy Cô tha thứ. Cảm ơn Thầy Cô đã đến, cảm ơn Thầy Cô đã cho em hiểu , cho em được biết những bài học vô giá của cuộc đời. Không có Thầy Cô em không thể viết được những dòng cảm xúc này, không có Thầy Cô, chúng em thiếu vắng tình thương và người dẫn lối.Một lần nữa xin dành trọn lời tri ân này cho Thầy Cô-những người cống hiến không mệt mỏi vì thế hệ học sinh chúng em.
Thầy Cô ơi, dẫu mai đây chúng em xa trường, sẽ không còn được Thầy Cô kề bên như lúc này, hằng ngày không còn được trông thấy Thầy Cô trên bục giảng, không được nghe tiếng Thầy Cô giảng bài trầm bổng, không được Thầy Cô kể cho nghe những câu chuyện đầy triết lí nhưng Thầy Cô vẫn luôn ở trong trái tim em. Còn chúng em, chúng em vẫn sẽ nhớ mãi hình bóng Cô Thầy, khắc ghi những lời Thầy Cô dạy.
Trần Thanh Thủy
Nguồn bài viết: MS733 – Cảm nghĩ về thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 Tại: Hoami.edu.vn
Chuyên Mục Văn Mẫu Lớp 12
Trả lời