Kể về một ngày hoạt động của em

Kể cho tôi nghe về một ngày năng động của bạn

Dạy


Kể cho tôi nghe về một ngày năng động của bạn

Phân công

Em là một đứa trẻ rất thích học toán nên năm lớp 8 em đã thi và đủ điểm vào lớp chuyên toán. Vì là lớp chọn nên các hoạt động phong trào được tổ chức và tham gia rất sôi nổi. Lớp em đã tham gia nhiều chương trình tình nguyện do Đoàn thanh niên tổ chức, mỗi chương trình đều để lại trong em nhiều kỉ niệm. Nhưng một lần vào dịp 26/3 lớp em tổ chức đi thăm và tặng quà cho em Nguyễn Thành An học sinh của lớp. Em liên tục 4 năm là học sinh giỏi và có hoàn cảnh rất khó khăn. Chúng tôi đã đến thăm gia đình bạn và tặng bạn một chiếc cặp đi học. Đó là lần đầu tiên tôi đến thăm một gia đình có hoàn cảnh khó khăn như vậy. Thực sự, tôi rất xúc động và lớp tôi đã có một ngày trải nghiệm đầy ý nghĩa.


Ngày 26/3, sau khi dự họp trường, chúng tôi bắt xe buýt từ trường về nhà An. Trên xe, chúng tôi nói chuyện rôm rả kể về hồi còn nhỏ nghịch ngợm như thế nào, bận rộn đến mức quên cả xuống xe. Chúng tôi xuống bến cuối ở Long Biên. Chúng tôi đi bộ theo An về nhà. Chưa bao giờ tôi thấy đường dài như vậy, từ ngõ này sang ngõ khác, đến khi đi về không nhớ đường. Mọi người hỏi An sắp đến chưa, An cười hiền “sắp đến rồi các bạn, tí nữa thôi”. Sau 40 phút đi bộ, chúng tôi cũng đến nhà An. Cảm giác đầu tiên của tôi là, ngoài sức tưởng tượng của tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ nơi mà An chỉ cho chúng tôi lại có thể gọi là nhà. Hiện trường chỉ được dựng bằng ván, bao tải xung quanh. Đi vào trong là một chiếc phản, xung quanh treo xoong nồi, chiếc bàn học của An kê vào một góc nhà, phía trước dán mấy tờ lịch cũ. Cả lớp chúng tôi đều ngạc nhiên. An kể cho chúng tôi nghe về hoàn cảnh gia đình của cô. Bố An mất sớm do bị cảm đột ngột. Nhà chỉ có hai mẹ con, hàng ngày mẹ An ra chợ bán rau, buổi tối phụ giúp ông bà nội bên cạnh kiếm thêm thu nhập. Hai mẹ con đã cố gắng từng ngày, vì mẹ An luôn mong muốn An được học hành đầy đủ như các bạn. Mẹ đã hy sinh tất cả vì An. Nghe An kể lại, tôi thực sự không cầm được nước mắt. Trước đây, em cứ nghĩ ai cũng như mình, nhưng không ngờ bây giờ vẫn còn những bạn có hoàn cảnh khó khăn như An. Nhìn lại, tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi có điều kiện sống tốt hơn An, nhưng tôi không học giỏi bằng An. Bạn thực sự đáng ngưỡng mộ. An nhận món quà của chúng tôi trong sự xúc động nghẹn ngào. Nói chuyện với An được một lúc thì mẹ An đi chợ về. Anh cười trìu mến chào chúng tôi. Nhìn thân hình gầy guộc của anh mà em xót xa quá! Tôi hiểu rằng người mẹ ấy thật vĩ đại, đã hi sinh cả cuộc đời mình cho tương lai của con cái. Ông mời chúng tôi uống trà xanh. Những chén chè thật thanh mát và thấm đượm tình người. Chúng tôi ngồi nói chuyện với ông một lúc rồi xin phép ra về. An tiễn chúng tôi trở lại bến xe.

Xem thêm: Đứng giữa đất Côn Lôn (Về bài thơ Đập đá ở Côn Lôn của Phan Châu Trinh) – Bình giảng Ngữ văn 8

Đường đến thì dài mà đường về thì ngắn! Có lẽ cảm xúc của tôi vẫn còn tiếc nuối ở đây. Ngồi trên xe buýt, tôi vẫn nhớ như in câu chuyện của mẹ con chị An. Nhiều cảm xúc lẫn lộn trong suy nghĩ của tôi. Một cảm giác xót xa, thương hại cho hoàn cảnh của An. Một cảm giác xấu hổ với chính mình. Lòng biết ơn cha mẹ và quyết tâm học tập. Chúng tôi đã có một ngày ý nghĩa khi nhận ra nhiều điều. Tôi chắc rằng, các bạn cũng có chung suy nghĩ như tôi, đó là rất kính trọng An, mong cô ấy sẽ luôn cố gắng học tập để mẹ vui lòng. Còn tôi, tôi sẽ coi An là hình mẫu để phấn đấu. Em sẽ cố gắng học thật giỏi để bố mẹ vui lòng. Cảm ơn bạn đã cho chúng tôi thêm sức mạnh!

Theo Nhungbaivanhay.vn


Bạn thấy bài viết Kể về một ngày hoạt động của em có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?

Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Họa Mi

Chuyên mục: Văn Mẫu Hay

Nguồn: Họa Mi

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button