Kể lại cuộc gặp gỡ với người lái xe tiểu đội xe không kính


Các bài văn mẫu lớp 9

Kể lại cuộc chạm trán với tài xế của đội xe không kính

NHỚ LẠI CUỘC GẶP GỠ BÊN LÁI XE CÓ KÍNH

Sáng thứ hai tuần trước chúng ta vừa học xong bài “Bài thơ về tiểu đội xe không kính là một bài thơ hay và ý nghĩa. Trong bài thơ em ấn tượng nhất là cảnh chiến sĩ lái xe. Ngay đêm hôm đó, trong giấc mơ, tôi gặp những người lính lái xe. Sau đây tôi xin kể cho các bạn nghe về giấc mơ đó.


Tôi mơ thấy mình đang đi trên con đường Trường Sơn đầy nắng gió và cũng đầy bom đạn thì thấy một đoàn xe không kính chở hàng tiếp tế cho chiến trường miền Nam đi ngang qua đậu bên đường và còn nhiều chiếc nữa. hơn mười người. lính lái xe. Tôi nghĩ đến bản thân mình:

“Có lẽ các ngươi dừng lại nghỉ ngơi đi.” Tôi vội chạy lại hỏi:

– Em chào các anh

Có một người lính phóng xe thật nhanh và nói:

– Vâng xin chào.

Một anh đưa cho tôi cốc nước và bảo tôi ngồi xuống. Tôi cầm lấy rồi ngồi nói chuyện với anh em. Một trong những người em út hỏi tôi:

-Bạn tên là gì? Bạn học lớp mấy và học có tốt không?

Không ngần ngại, tôi mạnh dạn trả lời:

-Dạ, em tên là Ngọc Hân, năm nay em học lớp 9 trường THCS Trần Văn Trỗi. Tôi học bình thường.

Xem thêm: Viết đoạn văn nêu hiểu biết của em về câu nói của M.Goroki: “Kịch tính đòi hỏi những cảm xúc mãnh liệt”.

Nhìn vào mặt tôi, một người đàn ông hỏi:

-Nhìn anh chắc em có điều gì lo lắng và có điều muốn hỏi các anh đúng không?

Tôi lập tức chỉ vào những chiếc xe khác và nói:

-Tôi ngạc nhiên vì các xe khác không có kính. Tại sao nó không có kính?

– Ồ, là do trận bão đạn đó. Trước đây đều là xe lành lặn, nguyên vẹn không thiếu bộ phận nào, nhưng trên đường vào chi viện chiến trường miền Nam các anh gặp một số trục trặc nhỏ, đó là đạn của địch. đập vào những cửa kính ô tô đó.

Nghe anh trả lời xong, tôi thầm nghĩ: “Gặp đạn trên đường mà các anh cũng coi là chuyện nhỏ. Đó là những tình huống nguy hiểm đến tính mạng. Các anh đúng là những người có tinh thần thép”.

Lúc đó, một người lính nói tiếp:


-Không có kính có đặc quyền của nó. Ngồi trên xe, các bạn vẫn ngồi đàng hoàng, ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh, nhìn trời đất và luôn nhìn thẳng con đường phía trước để giữ an toàn cho xe. Hình ảnh con đường luôn in sâu trong tâm trí bạn. Khi lái xe ban đêm, có cảm giác các vì sao ở rất gần cũng rất thú vị vì có chim bay vào buồng lái.

Xem thêm: Trong ngành Giáo dục đang phát động phong trào “Chống bệnh thành tích trong giáo dục”. Anh (chị) hãy viết đoạn văn nêu hiểu biết của mình về vấn đề “bệnh thành tích trong giáo dục”

Rồi tôi hét lên:

– Ồ, thật là thú vị. Tôi ước tôi có thể lái xe như các bạn.

Anh nhìn tôi với ánh mắt yêu thương, vỗ vai tôi và nói:

– Lái xe không kính rất thú vị nhưng cũng trải qua rất nhiều khó khăn, vất vả. Xe không có kính thì gió lùa vào mắt làm cay xè, có khi ứa nước mắt. Đôi khi có bụi làm bẩn mặt, bẩn tóc. Và thậm chí có những cơn mưa rào làm ướt hết quần áo nhưng các anh vẫn không cần giặt giũ, thay đồ mà vẫn chạy xe hàng trăm cây số đưa những chuyến hàng vào Nam an toàn.

Dù bạn không kể nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng trên con đường ấy, tôi cũng gặp biết bao khó khăn, gian khổ, đã phải trải qua những cơn mưa bom ác liệt. Lúc đó tôi thực sự khâm phục các anh vì đã rất kiên cường và đặt sự an toàn của chuyến hàng lên trên tính mạng của mình.

Sau một lúc trò chuyện, anh em cùng nhau vào bếp. Tôi nghe cái tên Hoàng Cầm hay thật. Và tôi cũng được mời đi ăn cùng anh em. Bữa cơm tuy đạm bạc, rau cũng thiếu nhưng tôi cảm nhận được sự ấm cúng, vui vẻ của bữa cơm này như một gia đình thực sự. Tôi thầm nghĩ: “Phải chăng đó là tình đồng chí chia sẻ?” Ăn xong, họ nằm nghỉ trên chiếc võng treo tạm bằng hai thân cây. Chợt giọng đội trưởng vang lên:

Xem thêm: Phân tích bài thơ Mùa xuân nho nhỏ của Thanh Hải

-Đi thôi các đồng chí!

Vất vả lắm anh em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc để tiếp tục hành trình. Lúc đó một anh nói với tôi:

– Chúc em luôn mạnh khỏe và học giỏi.

Tôi cũng chúc bạn một chuyến đi an toàn.

Cả đoàn xe rục rịch lên đường. Tôi đứng sau dõi theo anh em cho đến khi xe khuất sau rừng. Lúc đó nghe tiếng mẹ gọi bên tai, tôi giật mình tỉnh giấc. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.

Dù là mơ nhưng tôi cảm thấy rất vui khi được nói chuyện với các chiến sĩ lái xe. Tôi tự nhủ mình phải học thật chăm chỉ để không làm các anh thất vọng.


Bạn thấy bài viết Kể lại cuộc gặp gỡ với người lái xe tiểu đội xe không kính có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?

Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Họa Mi

Chuyên mục: Văn Mẫu Lớp 9

Nguồn: Họa Mi

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button