Hãy tưởng tượng mình gặp lại người lính lái xe, trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Em hãy viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
Các bài văn mẫu lớp 9
Tưởng tượng gặp lại anh bộ đội lái xe tải trong bài thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
Tưởng tượng gặp lại anh bộ đội lái xe tải trong bài thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó
Dạy
Nhân dịp kỷ niệm ngày thành lập Quân đội nhân dân và Quốc phòng toàn dân 22/12, để hiểu thêm về lịch sử đấu tranh của dân tộc, nhà trường đã mời đoàn cựu chiến binh đến thăm và nói chuyện. Trong đoàn đó tôi thấy có một anh bộ đội đeo nhiều huân chương trên ngực và trong buổi lễ anh tự giới thiệu mình là bộ đội lái xe. Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Vào cuối buổi, tôi đến gặp anh ấy và có một cuộc trò chuyện thú vị với anh ấy.
Chắc bạn không thể tưởng tượng nổi, anh tài xế ô tô ngày xưa trẻ trung, sôi nổi giờ đây đĩnh đạc, oai phong trong bộ quân phục mới. Anh có giọng nói khỏe, ấm và giọng cười vang. Cùng tháng năm khuôn mặt tuy già nhưng vẫn toát lên vẻ hóm hỉnh, yêu đời của một người lính. Qua trò chơi có thể thấy anh là một người rất vui tính và nhiệt tình, nhất là khi anh kể cho tôi nghe về cuộc đời của người lính trên tuyến đường Trường Sơn năm ấy. Ông kể, năm 1969 là năm ông thường cùng anh em trong tiểu đội chạy xe qua đây, cũng là năm Mỹ đánh phá rất ác liệt trên tuyến đường này. Vì đường Trường Sơn, tuyến đường Hồ Chí Minh lịch sử là tuyến đường quan trọng nhất, là đầu mối giao thông, nối liền hai miền Bắc – Nam.
Họ quyết tâm phá vỡ nó. Chúng thả hàng nghìn tấn bom, cày đường, đốt rừng. Hàng nghìn cây cối bị đổ và động vật mất nhà cửa. Nhiều người đã ngã xuống để bảo vệ con đường. Dù bị Mỹ đánh phá ác liệt nhưng những đoàn xe vẫn ngày đêm lên đường chở những bao lương thực, vũ khí, đạn dược chi viện cho chiến trường miền Nam. Một lúc sau, anh lại cười nói với tôi:
– Các chú thấy đấy, cuộc chiến đấu của các chú trải qua rất nhiều gian khổ, khó khăn. Những năm tháng ác liệt đó đã khắc họa nên cả một thời kỳ trong lịch sử của dân tộc ta. Trên tuyến đường Trường Sơn, giặc Mỹ đánh phá ác liệt; Bom Mỹ cày nát đất đai, phá đường, đốt rừng, phá biết bao cánh rừng là lá chắn của ta. Nhưng không vì những “bom rơi” ấy mà các chú lùi bước, những đoàn xe ngày đêm nối đuôi nhau ra tiền tuyến, các chú vẫn phải đi trong bóng tối dưới sự dẫn dắt của các cô gái trẻ xung quanh. cây phong tiến bước trong đêm sâu rừng hoang. Một hôm, trời tối, bọn Mỹ phát hiện ta chuyên không đi xuyên rừng, chúng thả bom không cho ta đi qua, phá đứt cây cầu nối Bắc – Nam. Nhưng đặc biệt hơn, đoàn xe không có kính vì bị “bom lắc làm vỡ kính”. Bom, đạn rải xuống hàng loạt khiến kính, đèn vỡ nát, tốc mái, thùng xe trầy trụa… Không đèn đường vượt Trường Sơn hiểm trở như thế mà các anh vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ đánh Mỹ. , chạy dọc Trường Sơn. Như “châu chấu đá xe”, Mỹ có bao nhiêu phương tiện tối tân để đánh ta, nhưng ta đã vượt qua gian khổ để đánh chúng. Tôi nhớ trong cabin những chiếc xe như thế, chúng tôi không có gì để che, gió tạt vào mặt mang theo rất nhiều bụi. Gió bụi Trường Sơn cay xè mắt, tóc bạc trắng như ông già, mặt mũi nhem nhuốc như thằng hề chẳng ai cần rửa, phì phèo điếu thuốc hút ngang nhiên ai nhìn nhau và cười lớn. vang khắp dãy Trường Sơn.
Ngày nắng như thế mà trời mưa thì khổ hơn nhiều, Trường Sơn mỗi khi mưa là mưa rất to, cộng với những giọt sương muối trong rừng hòa với nước mưa cứa vào da thịt người. Người chú tái mặt, áo ướt hết. Nhiều khi lạnh quá, họ phải tựa vào nhau và nghĩ: “Muốn bảo vệ Tổ quốc, phải chiến thắng thiên nhiên mới xứng đáng là Bộ đội Cụ Hồ”. Nhờ những lời thủ thỉ đó mà tôi và đồng đội đã vượt qua được sự khắc nghiệt của thiên nhiên, mà thiên nhiên thời kỳ đó có khi là kẻ thù của chúng ta đấy bạn ạ. Nhưng họ vẫn cầm vô lăng lái theo kiểu trăm cây trăm ngả con số không cần thay tài xế, gió lùa và quần áo khổ lắm.
Bạn có biết: Người lính Trường Sơn năm xưa giản dị, chất phác lắm. Để đi qua những ngày tháng đó, các chú đã phải vượt qua biết bao gian khổ, nhưng đặc biệt là phải vượt lên chính mình, có tinh thần chiến đấu cao. Vượt qua những khó khăn ấy, người ta mới hiểu sức chịu đựng của mình kỳ diệu đến nhường nào. Xe không kính cũng là một điều thú vị vì ta có thể nhìn thấy cả bầu trời, không gian rộng lớn bao la như ùa vào buồng lái, nhìn thấy những vì sao và những cánh chim chạy thẳng vào tim. Tâm hồn người lính vui, đúng là thế:
Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước
Nhưng trái tim đánh thức tương lai.
Trên đường Trường Sơn, mỗi lần gặp nhau là bắt tay nhau qua ô cửa kính. Đó là sự động viên, là sức mạnh giúp nhau vượt qua khó khăn. Mỗi khi ở giữa rừng, bên bếp lửa, Hoàng lại nắm tay những người lính cho ấm lòng, họ cho rằng chung bát đũa là người một nhà, người trong một nhà. Một cử chỉ nhỏ của những người lính cũng khiến họ thêm gắn bó, thắt chặt tình đồng đội.
Nghe anh kể về những gian khổ ấy, tôi càng cảm phục hơn tình đồng chí, bản lĩnh kiên cường của người lính. Tôi thầm mơ thế giới không còn chiến tranh để cuộc sống mãi mãi bình yên.
Thu Trang
Bạn thấy bài viết Hãy tưởng tượng mình gặp lại người lính lái xe, trong Bài thơ về Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật. Em hãy viết bài văn kể về cuộc gặp gỡ và trò chuyện đó có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?
Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Họa Mi
Chuyên mục: Văn Mẫu Lớp 9
Nguồn: Họa Mi