Đóng vai Thúy Kiều kể lại cho mọi người nghe việc báo ân báo oán
Các bài văn mẫu lớp 9
Đóng vai Thúy Kiều báo thù cho mọi người
Đóng vai Thúy Kiều báo thù cho mọi người
Dạy
Mười lăm năm lưu lạc, tưởng chừng cuộc đời tôi sẽ bị chôn vùi trong những tháng ngày “độc thân dài dằng dặc, hai hồi”. Nhưng may mắn thay, đã có lúc tôi được cuộc đời trân trọng và ưu ái. Những thay đổi này có được là nhờ Từ Hải, một người “đánh trời đánh đất ở đời”.
Ít lâu sau trở lại với ông, sau những chiến công hiển hách của ông, tôi trở thành đệ nhất phu nhân. Anh hỏi tôi về những người đã mang ơn, những người đã hãm hại và đẩy tôi vào bể khổ. Bèn mời hết những người ân nghĩa, bắt hết những kẻ gian ác đó giao cho mình toàn quyền xét xử. Thế là hôm đó tôi và anh ngồi trên tòa phán xét: trả thù và trả thù. Đầu tiên là Thúc Sinh, người từng có ân cứu mình khỏi lầu xanh. Thục bước vào, mặt đỏ như chàm, người run lẩy bẩy. Tôi nghĩ chắc nó sợ quá. Tôi biết anh ấy yếu đuối, nhưng tôi không trách anh ấy. Mặc dù vợ cả Hoàn Thu luôn ghen tuông làm khổ tôi, nhưng chuyện đó để khi khác nhé! Bây giờ tôi phải cảm ơn anh ấy. Tôi cao giọng: “Chào anh Thức! Hôm nay, tôi mời anh đến đây để tôi tỏ lòng biết ơn, trả ơn anh!”.
Nghe vậy, anh có vẻ bớt sợ nên nói: “Dạ..!”. Tôi lại nói: “Nghĩa ấy cho tôi ngàn cân, tôi làm sao trả được. Có trăm cuốn sách, ngàn cân bạc để cảm ơn mà ông gọi tôi như vậy. Mong ông nhận”. Gia nhân đem lễ vật đến, hắn cúi đầu nhận lễ vật. Nhưng tôi nghĩ: “Sao phải đền ơn, còn sợ sao? Thôi để nó đi vì còn nhiều người để đền đáp công ơn”. Nhìn chàng, tôi chua xót nghĩ đến sự gian xảo của Hoạn Thư. Tại sao hai người này không thể chung chăn chung gối? Tôi cười và nói thêm với Thức: “Vợ mày là quái thai, lần này gặp phải lão tặc”.
Anh bước ra và sau đó tôi cảm ơn rất nhiều người khác: Giác Duyên, cô giúp việc, quản gia… đã yêu thương và giúp đỡ tôi trong những ngày khó khăn.
Rồi đến chuyện trả thù, người đầu tiên mà Mị phải trả thù, trả hết ân oán chính là Hoạn Thư – vợ cả của Thúc Sinh. Cô vừa bước vào cửa, tôi liền cất tiếng chào: “Cô ơi, cô cũng có thời gian đến đây chứ?”. Rồi tôi lại bạo dạn hơn: “Đàn bà dễ mấy tay. Từ xưa đến nay có mấy ai láu cá, láu cá như bà?”. Cô ấy vội vàng quỳ xuống, một phần vì cô ấy nhận thấy tôi đang ngồi trên đó, và một phần vì cô ấy nhìn thấy những hàng lính mặc áo giáp và gươm giáo. Tôi nghĩ: “Chắc lần này cô ấy sẽ hoảng sợ, sẽ van xin tha thứ vì biết mình có tội. Cô ấy sẽ biết “gieo nhân nào gặp quả nấy”. Càng sống hà khắc càng chịu nhiều bất công”. Đến lúc này, Hoạn Thư mới hiểu ra. Nhưng mụ gian xảo lắm, mụ điềm tĩnh cúi đầu xin lỗi. Tôi biết mụ sẽ oán trách, sẽ trị tội cho ta, giờ ta có thể để mụ chết rồi nhưng tôi vẫn muốn xem cô ta sẽ nói gì, và cũng một phần vì tôi muốn xem cô ta có ăn năn hối cải không, nếu có thì tôi có thể khoan hồng không giết cô ta không. Cô ta bắt đầu nói: “Thưa cô, tôi là một người đàn bà hèn mọn, nên tôi cũng như bao người khác. Ta ghen tị cũng là bình thường, nghĩ lại ngày đó hạ nhân này cho ngươi lên lầu viết kinh trong nhà. , và khi tiểu thư đi rồi, tôi cũng không đuổi theo dù biết bảo vệ đã làm mất một số thứ quý giá… Nhưng cũng vì kẻ hèn mọn này mà chuốc lấy cái gai, giờ tôi chỉ biết trông cậy vào trái tim. Lòng bao dung của bà bao la như biển cả. Xin hãy nghĩ về điều đó và cảm thấy tiếc cho con người thấp hèn này.”
Tôi sửng sốt, khen chị khôn ngoan đến mức ăn nói đàng hoàng. Cô thông minh, láu cá, lém lỉnh, ranh mãnh. Nhưng lời chị nói rất có lý, tôi cũng là phụ nữ, cần hiểu suy nghĩ chung của phụ nữ là ghen tuông. Nhưng nếu cô ấy tha thứ cho cô ấy thì thật may mắn, cô ấy là người nhỏ mọn, vả lại tôi cũng có ý khoan dung nếu cô ấy biết điều. Dù tôi chưa thấy hành động của cô ấy nhưng lời nói của cô ấy cũng có ý nghĩa và hợp lý. Khi cô ấy nhận hết lỗi về mình, cô ấy cũng bao dung và tôi chỉ nói thêm: “Hãy sám hối để sống và tạo nhiều ân huệ rồi sẽ gặp nhiều điều tốt lành. Hãy nhớ câu nói thiện gặp lành, ác gặp ác”.
Sau đó, tôi cũng đã thử nhiều tên khác. Tất cả các loài đều xấu xa, hiểm độc, vô nhân đạo. Đã trải qua bao nhiêu đắng cay tủi nhục, tôi càng thấm thía chân lý cuộc đời: “Hồng nhan bạc mệnh”. Nhưng giờ đây, tôi đã đoàn tụ với gia đình, có cha, có mẹ, có anh em, có người yêu chung thủy, thì có gì mà không vui? Cuộc đời cũng có quy luật: “Gặp nhiều tai ương mới có phúc”.
Thu Trang
Bạn thấy bài viết Đóng vai Thúy Kiều kể lại cho mọi người nghe việc báo ân báo oán có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?
Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Họa Mi
Chuyên mục: Văn Mẫu Lớp 9
Nguồn: Họa Mi