Câu chuyện cảm động lần đầu “cõng chữ” lên non của thầy cô giáo miền xuôi

(Kiến Thức) – Cô Nhuận tâm sự, so với học sinh bây giờ, ngày đó khổ lắm, mỗi lần về phố, cô xách vài cân gạo trắng và vài gói mì tôm về quê tích trữ. . Nhìn học sinh thèm thuồng, cô đút hết cho học sinh, còn tôi thì ăn củ mài và bột bắp.
Trường Phổ thông dân tộc bán trú Tiểu học Hừa Ngài (Mường Chà, Điện Biên) có 46 giáo viên, ngoài 7 giáo viên là người địa phương, còn lại 39 giáo viên là người Kinh, đa số là người miền xuôi. Có những thầy cô đã gắn bó 20-30 năm, thầy trẻ nhất mới dạy ở đây 5-6 năm nhưng mỗi khi nhìn lại vẫn rùng mình nhớ về ngày đầu tiên đặt chân đến mảnh đất nơi cực Tây.
đi làm tại Điểm trường Sán Sả Hồ (thuộc Trường Tiểu học Hừa Ngài) từ năm 1990, trong ký ức của Cô giáo Vũ Thị Nhuận (55 tuổi) để đến trường, cả thầy và trò phải đi theo vết xe ngựa. Gọi là làng nhưng nhà này cách nhà kia cả một quả đồi. Phòng học tạm bợ bằng phên tre, bàn học của học sinh cũng được ghép từ mành tre, lấy một đoạn gỗ dài làm thành ghế. Được giáo viên duy nhất tại trườngLớp học đầu tiên mà cô Nhuận dạy gồm 14 em được học chương trình dạy chữ H’Mông trong 120 tuần.
So với sinh viên thời nay khổ lắm. Mỗi lần về phố, bà Nhuận lại mang theo vài cân gạo trắng và vài gói mì gói về quê dự trữ. Nhìn lũ học trò thèm thuồng, mẹ cho chúng mì gói và cơm, còn tôi ăn củ mài và bột bắp.
Những năm 1990 trở về trước, nhiều gia đình người Mông không quan tâm đến việc học hành của con cái. Trong đầu các em luôn có suy nghĩ “học ít, làm nhiều mới có cái ăn”. Vì vậy, rất khó thúc đẩy các em đến trường. “Hàng ngày tôi đi vận động học sinh, từ nhà gần nhất mất khoảng 30 phút đi bộ, xa nhà thì 3 tiếng nhưng điều tôi mong muốn duy nhất là có nhiều em được đến trường”, cô nói.
Bà Vũ Thị Nhuận tâm sự… |
Một mình giữa núi rừng Tây Bắc, nhiều lần bà Nhuận khao khát được nói chuyện với người Kinh. Từ dân công đến lao công hay các đoàn cán bộ đi công tác, hễ thấy người Kinh là bà bám lấy chuyện trò, hỏi han tin tức bên dưới. Đến Hừa Ngài sau bà Nhuận 17 năm, đến năm 2008, anh Trần Trung Quyền (34 tuổi) quê ở Thái Bình lên công tác. Gần 12 năm dạy học, thầy giáo miền xuôi không thể quên những bịch cá khô và hộp lạc rang được cất kỹ trong hành trang mỗi khi lên trường.
“Không biết cái giáo viên dưới đây Dù thế nào nhưng trong hành lý của chúng tôi luôn có gói cá khô và hũ lạc rang vì có thể để lâu ngày mà không hỏng, mà hôm đó lại không có điện. Một tuần 7 ngày thì 6 ngày ăn cá khô hay lạc rang, hiếm lắm mới có bữa ăn thịt, khi rủ ai xuống phố”, ông Quyền nhớ lại.
Khó khăn về đường đi, thiếu thốn về cơ sở vật chất nhưng thầy Quyền luôn tự nhủ, học trò ngày nào cũng cơm nước, sáng nào có rau luộc chấm mắm, thầy, cô có cá để ăn.
Gắn bó với Hủa Ngải đã 8 năm, cô giáo trẻ Nguyễn Thị Thùy Dương (30 tuổi, Hà Nội) rùng mình nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy rừng. Năm 2012, chị Dương về công tác tại trường tiểu học Nậm He, cách điểm trường trung tâm khoảng 6 km – nơi không có điện, nước, sóng điện thoại, khi tắm phải ra suối, nếu muốn biết. biết tin từ người thân, cô phải viết một lá thư cho gia đình. Về. Lần đầu tiên phải băng rừng, vượt suối, cô giáo trẻ định ra về khi mới đi được nửa đường.
![]() |
Cô giáo trẻ Nguyễn Thị Thùy Dương. |
Nghe tiếng giày sột soạt chạm vào lá cây khô, nai rừng chồm lên, bám vào chân người và hút máu. Cảnh đi bộ 6-7km đường rừng, mỏi chân mà không dám nghỉ, tay chân vùng vẫy loạn xạ để “đánh lạc hướng đám cuồng máu me” khiến cô không thể nào quên.
Tám tháng sau, cô Dương chuyển đến trường Tiểu học Hừa Ngài công tác. “Gần trung tâm hơn”, ít chen chúc hơn nhưng sóng điện thoại chập chờn, không dễ liên lạc với gia đình. “Ngày đó, tôi ở khu tập thể dành cho nữ giáo viên. Bốn năm nay, hai chị em cất điện thoại vào một góc cửa vì chỉ có sóng mới gọi được, phải vặn loa ngoài, ai nấy nghe. nói chuyện mà chả nghe thấy gì, ầm như cái chợ”, chị Dương cười nhớ lại.
Bà Dương có hai con gái, đứa lớn được gửi về Hà Tây ở với ông bà ngoại. Cô con gái hai tuổi được vợ chồng chị gửi cho ông bà nội ở thị xã Mường Lay (cách trường khoảng 30km) để tiện cho việc ăn học. Xa con, vợ chồng chị chỉ được gặp con gái lớn mỗi năm hai lần vào dịp hè và Tết, con gái hai tuổi mỗi tuần được gặp bố mẹ một lần.
Thương con không nhận được đủ tình yêu thương của cha mẹ nhưng vợ chồng chị không nỡ bỏ học trò đi về. Mỗi lần nhớ con, cô giáo trẻ lại rơi nước mắt. Cô giáo Hoàng Thu Trang (30 tuổi, Thái Bình) công tác tại Hừa Ngài được 6 năm. Cô quyết tâm bám trường, bám lớp, chăm lo cho học sinh và thẳng thừng từ chối khi bố mẹ khuyên đi làm trở lại. Tuy nhiên, trong sâu thẳm trái tim, cô giáo trẻ luôn khao khát được đoàn tụ với gia đình, được vui vẻ bên những người thân yêu.
“Mỗi lần nhìn các anh chị tụ tập lễ, Tết rồi đăng ảnh lên mạng mà tôi lại chạnh lòng. Xót xa nhưng nhìn học trò lại càng thương, sao mà nhớ các em”, cô Trang nói. tâm sự.
>>> Xem thêm video: Sự hy sinh thầm lặng của người thầy
Bạn thấy bài viết Câu chuyện cảm động lần đầu “cõng chữ” lên non của thầy cô giáo miền xuôi
có giải quyết đươc vấn đề bạn tìm hiểu không?
Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường Họa Mi
Chuyên mục: Tin Tức
Nguồn: Họa Mi